Giữa xã hội có quá nhiều điều tiêu cực và cuộc sống bộn bề ngày nay, giữa hàng trăm mối lo toan cơm áo gạo tiền, vẫn còn đâu đó những tấm lòng ấm áp, sự hy sinh lợi ích của bản thân mình để mang lại niềm vui cho những nghèo khó. Bởi với họ, hạnh phúc chỉ khi biết cho đi và truyền tải được thông điệp yêu thương đến với những người xung quanh mình. Câu chuyện của anh Trần Văn Quí là ví dụ điển hình cho truyền thống tốt đẹp “Lá lành đùm lá rách” của dân tộc ta.

“Thằng hâm” là cái tên mà bạn bè, đồng nghiệp gọi tài xế Grab Trần Văn Quí (32 tuổi) từ khi anh treo cái biển chạy xe ôm miễn phí giúp người nghèo trên xe.

Anh tài xế Grab dễ mến Trần Văn Quí sinh ra và lớn lên ở mảnh đất Hồng Ngự, tỉnh Đồng Tháp. Kể về cuộc đời mình, anh Quí nói chỉ mới học hết lớp 8 thì phải thôi học do hoàn cảnh gia đình khó khăn.

Người đàn ông với tấm lòng gắn mác “THẰNG HÂM”

Người đàn ông với tấm lòng gắn mác “THẰNG HÂM” – Ảnh: Ngọc Phượng

Thương cha mẹ vất vả nuôi 5 anh em, anh Quí quyết tâm theo cha mẹ lên Sài Gòn mưu sinh. 16 tuổi, anh đã bắt đầu làm mướn, làm thuê để kiếm tiền trang trải cuộc sống và học nghề sửa xe máy.

Suốt mười mấy năm bôn ba, anh nhìn thấy quá nhiều mảnh đời bất hạnh, những người nghèo khó đến mức tiền đi xe ôm cũng không có mà đi. Nhiều lần chứng kiến các cụ già vì tiếc tiền xe ôm phải đi bộ mấy km về nhà anh liền chở giúp. Từ đó, anh nung nấu ý tưởng chở miễn phí cho những ai cần.

Đến đầu năm 2018, anh Quí bén duyên với nghề chạy Grab. Cũng từ đây, anh có cơ hội thực hiện nguyện vọng của mình. Thỉnh thoảng, trong giờ nghỉ trưa, những buổi vắng khách, anh chở giúp trẻ em mù, bà cụ già bán vé số, người tàn tật… Ban đầu, người ta còn e dè từ chối đi xe anh vì sợ bị lừa, nhưng thấy anh thân thiện ai cũng thầm yêu quý. Có những người khách ngày nào cũng đợi anh tới chở giúp.

Cứ như thế, mỗi ngày, anh Quí bắt đầu công việc từ 7h sáng đến gần 22h đêm, chạy tất bật vài chục chuyến anh kiếm được 200.000 – 300.000 đồng/ngày. Thời gian còn lại anh dành để chở miễn phí và sửa xe miễn phí cho người lỡ đường.

Bạn bè, đồng nghiệp lúc đầu còn trêu ghẹo anh nào là “thằng hâm”, việc nhà lo chưa xong còn lo chuyện bao đồng, chạy không công vợ con ở nhà tiền đâu mà sống Những lúc như vậy, anh chỉ biết cười trừ chứ không trả lời.

Trò chuyện với chúng tôi, anh Quí nói: “Mỗi ngày, tôi kiếm được số tiền đó là vừa đủ để lo cho vợ con rồi. Tôi hài lòng với cuộc sống dù vất vả nhưng có thể hỗ trợ cho nhiều người có hoàn cảnh kém may mắn hơn mình. Nghĩ vậy, cứ rảnh giờ nào, tui chạy miễn phí giúp người ta. Ai nói gì nói, vợ con tui ủng hộ tui là được. Thương người như thể thương thân mà”.

“Tôi thấy mình đã khổ mà nhiều người còn khổ hơn tôi. Đối với những người nghèo, người tàn tật… số tiền mười mấy ngàn cũng giúp họ có bữa cơm đàng hoàng”, anh Quí tâm sự.

Bỏ qua lời người khác nói, anh vẫn miệt mài giúp đỡ mọi người bằng sức lực của bản thân. Thật vui vì giữa chốn xô bồ này, vẫn còn có anh, người đàn ông giàu lòng nhân ái như thế.

Đừng sợ mình trở nên “khác biệt” trong mắt những người khác. Cuộc sống này đã  khắc nghiệt với chúng ta quá rồi, đáng quý hơn cả tiền bạc chỉ đơn giản là cho nhau một tấm chân tình mà thôi. Hy vọng sẽ còn nhiều người như anh, dùng lòng nhân ái của chính mình để xây dựng xã hội ngày một tốt đẹp hơn.

Lá lành đùm lá rách, lá rách đùm lá rách hơn, lá rách hơn đùm lá nát tả tơi.